224-SỐNG MỘT MÌNH NHƯ
CON TÊ NGƯU: BÀI KỆ THỨ BA MƯƠI
BỐN MƯƠI HAI
BÀI KỆ CON TÊ NGƯU MỘT SỪNG: BÀI KỆ THỨ BA MƯƠI
“Với mắt
cúi nhìn xuống,
Chân đi không lưu luyến,
Các căn được hộ trì,
Tâm ý khéo chế ngự.
Không đầy ứ, rỉ chảy,
Không cháy đỏ bừng lên.
Hãy sống riêng một mình
Như Tê Ngưu một sừng!”
Phòng hộ sáu
căn là một việc làm rất khó, thế mà chỉ có SỐNG MỘT MÌNH đúng như bốn mươi hai
bài kệ CON TÊ NGƯU MỘT SỪNG thì phòng hộ sáu căn dễ dàng.
Cho nên Phật
giáo có đầy đủ pháp môn để nhiếp phục, để phòng hộ thì sự tu hành của chúng ta
đâu còn khó khăn nữa. Phải không thưa quý vị?
Trước kia
chúng ta chưa biết phương pháp sống MỘT MÌNH nên sự phòng hộ sáu căn rất khó.
Đôi mắt luôn luôn phải nhìn xuống không dám nhìn ai cả; tai luôn luôn nghe hơi
thở ra vô mà không dám nghe những âm thanh bên ngoài, ý cũng vậy không dám khởi
nghĩ một điều gì, lúc nào cũng giữ gìn chế ngự. Cho nên sự tu hành không được tự
nhiên nhẹ nhàng, lúc nào cũng lưu ý làm cho tâm trí rất bận rộn. Vì thế mà
chúng ta cảm thấy nhọc nhằn, không còn một phút giây nào thảnh thơi an lạc và
vô sự.
Còn bây giờ
hiểu được phương pháp SỐNG MỘT MÌNH thì rất nhẹ nhàng, chỉ làm sao sống như CON
TÊ NGƯU mà thôi.
Cho nên tất cả pháp môn của Phật giáo chỉ có SỐNG MỘT MÌNH là một pháp môn đệ nhất.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét