87-BÀI IN TRONG SÁCH MƯỜI
HAI CỬA VÀO ĐẠO: NĂM SỢ HÃI VÀ HẬN THÙ
Ở đời, con
người sống thường sợ hãi và thù hận. Nhưng ít ai truy tìm nguyên nhân nào sinh
ra những sợ hãi và thù hận. Sợ hãi và thù hận là sự khổ đau của con người. Vậy
muốn thoát ra mọi sự khổ đau ấy thì phải nhiếp phục năm sợ hãi và hận thù. Vậy
nhiếp phục năm sợ hãi và hận thù bằng cách nào? Như trên đã nói, phải truy tìm
nguyên nhân nào sinh ra những sợ hãi và hận thù.
Biết tâm trạng
khổ đau của mình là như vậy, nhưng truy tìm nguyên nhân sinh ra sự khổ đau ấy
thì chúng ta mù tịt như người đi trong đêm tối. Vậy chúng ta phải nương vào đức
Phật, Người có đầy đủ trí tuệ sáng suốt sẽ dạy nhiếp phục sợ hãi và hận thù bằng
năm phương pháp. Vậy năm phương pháp như thế nào?
Phương pháp
thứ nhất đó là: “Đoạn tuyệt sát sanh, đoạn tuyệt sát sanh thì sợ
hãi, hận thù sẽ được nhiếp phục”. (127 Tương Ưng tập 2)
Đúng vậy,
nguyên nhân sinh ra sợ hãi và hận thù là sự “giết hại và ăn thịt chúng
sinh”, nếu không dứt trừ nguyên nhân này, thì loài người mãi mãi sẽ khổ
đau vĩnh viễn vì sợ hãi và hận thù.
Hằng ngày
trên hành tinh sống này, con người đã giết hại chúng sinh để ăn thịt thì số lượng
không thể tính hết được. Trước khi chết, chúng sinh kêu la thảm thiết và lăn lộn
giãy giụa trước bàn tay độc ác của con người.
Miếng ăn ai
cũng xem là ngon bổ, nhưng khi nuốt qua khỏi cổ thì nó toàn là đồ bất tịnh. Quý
vị có thấy không? Vậy mà người ta tưởng nó là đồ ngon bổ, giúp cho cơ thể con
người khỏe mạnh. Sự thật không phải vậy, càng chạy theo ăn uống bằng thực phẩm
chúng sinh thì bệnh tật càng nhiều. Quý vị cứ xét xem, có người nào ăn thịt
chúng sinh mà không bệnh tật đâu?
Ăn thịt
chúng sinh càng nhiều thì bệnh đau càng nhiều, thì sợ hãi càng to, vì sợ chết. Vả lại, một con người
cần phải có lòng yêu thương, vì lòng yêu thương mới nhiếp phục
được sợ hãi và hận thù, chỉ có yêu thương chúng ta mới không giết hại và ăn thịt
chúng sanh.
Trong lời dạy
của đức Phật, là muốn nhiếp sợ hãi và hận thù thì không nên sát sanh, mà không
sát sanh thì chỉ có lòng yêu thương sự sống.
Mọi loài sống
trên hành tinh này đều quý trọng sự sống, không có loài nào không quý trọng sự
sống của mình, nhưng vì quá quý trọng sự sống của mình nên xâm phạm vào sự sống
của loài vật khác, cho nên loài vật lớn ăn hiếp loài vật bé và giết hại chúng để
ăn thịt. Sự giết hại và ăn thịt nhau là vì không có lòng yêu thương.
Con người
hay con vật đều có sẵn lòng yêu thương, chỉ con người và loài vật cần phát triển
lòng yêu thương ấy bằng những hành động như: Lời nói phải ôn tồn nhẹ nhàng, êm
ái dịu hiền, không được nói lời thô lỗ, hung dữ, cộc cằn, la hét, nạt nộ, v.v…
Còn về hành động tay chân phải nhẹ nhàng không nên đấm đá, múa tay, múa chân;
luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ hay bố thí những vật cần thiết cho người khác hay
loài vật khác, v.v… Còn về ý suy nghĩ những điều lỗi lầm về người khác
thì nên tha thứ và thương yêu họ. Chúng ta đừng vì những điều nhỏ nhặt mà tạo
thêm sợ hãi và hận thù thì rất bất lợi cho mình, cho người. Do những điều này
mà đức Phật dạy không nên SÁT SANH, tức là dạy chúng ta phải biết YÊU THƯƠNG
nhau.
Cho nên
trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta sống chung nhau thì nên hài hòa với mọi người,
đừng nghi ngờ lẫn nhau, vì nghi ngờ làm cho chúng ta sợ hãi và hận thù. Khi
nghi ngờ thì lòng yêu thương sẽ bị đánh mất. Mất lòng yêu thương thì cuộc sống
sẽ mang đến muôn ngàn đau khổ. Bởi vậy, trên đời này chỉ có lòng yêu thương thì
cuộc sống sẽ không còn xung đột và chiến tranh, thì mọi người sống mới được
bình an yên vui và hạnh phúc.
Như ở trên
chúng ta đã biết, do sát sinh mà con người sợ hãi và hận thù, vì thế chúng ta
chỉ cần không giết hại và ăn thịt chúng sinh thì sợ hãi và hận thù sẽ tiêu tan.
Lời dạy này rất đúng, vì mọi người đã từng cầm dao giết hại chúng sinh. Trước
cái chết không có con vật nào mà không sợ hãi, và khi bị giết làm sao chúng
không hận thù trong lòng. Theo luật nhân quả, giết hại và ăn thịt chúng sinh là
tạo nhân sợ hãi hận thù, nên quả thì chúng ta phải luôn luôn sợ hãi và hận
thù.
Phương pháp
thứ hai đức Phật dạy: “Đoạn tuyệt lấy của không cho, như vậy sợ hãi
hận thù sẽ được nhiếp phục”. (127 Tương Ưng tập 2)
Đúng vậy,
trên đời này, nếu mọi người đừng tham lam trộm cắp, cướp giựt của người khác
thì làm sao có sợ hãi và hận thù. Chỉ vì tham lam trộm cắp, cướp của khiến cho
mọi người sợ hãi. Người có tiền của luôn luôn sợ mất mát, vì thế đâm ra nghi ngờ
người này kẻ khác gian tham sẽ lấy của cải của mình. Còn người lấy của người
khác thì sợ bị bắt vào tù ra khám. Bởi vậy sự sợ hãi hận thù do từ sự gian tham
trộm cắp, cướp giựt. Muốn sợ hãi hận thù không có thì phải chấm dứt gian tham
trộm cắp, cướp giựt.
Tham lam trộm
cắp, cướp giựt là một hành động đê tiện, hèn hạ xấu xa. Của người khác làm bằng
mồ hôi và công sức rất vất vả cực khổ mới có, thế mà chúng ta nỡ tâm cướp giựt
hay trộm cắp của người thật là đê tiện.
Tại sao
chúng ta không tự làm ra của cải tài sản để phục vụ cuộc sống của mình? Lại hèn
hạ ăn không ngồi rồi mà muốn có của cải tài sản nhiều. Cho nên những kẻ tham
lam trộm cắp, cướp giựt của cải tiền bạc của kẻ khác là không xứng đáng làm người.
Muốn làm người
cho ra con người thì phải chấm dứt ngay những tính tham lam, phải
đoạn tuyệt lấy của không cho như lời dạy của đức Phật.
Đoạn tuyệt lấy
của không cho thì không còn sợ hãi, thù hận sẽ không còn nữa, vì đó là một lợi
ích rất lớn cho mọi người. Cho nên muốn không còn sợ hãi và hận thù thì phải chấm
dứt ngay LẤY CỦA KHÔNG CHO, chỉ cần không lấy của không cho là sợ hãi và hận
thù sẽ chấm dứt. Đó là nguyên nhân thứ hai sẽ giúp chúng ta nhiếp phục sợ hãi
và hận thù.
Nguyên nhân
thứ ba nhiếp phục sợ hãi và hận thù là phải đoạn tuyệt tà hạnh trong các dục vọng,
như lời đức Phật dạy: “Đoạn tuyệt sống tà hạnh trong các dục vọng,
như vậy sợ hãi hận thù sẽ được nhiếp phục”. (127 Tương Ưng tập
2)
Vậy tà hạnh
trong các dục vọng là gì?
Tà hạnh
trong các dục vọng là lòng ham muốn thấp hèn, đê tiện xấu xa, như thấy vợ người
sinh tâm tà dâm; thấy của cải tiền bạc của người khác không cho mà muốn lấy; thấy
gà, vịt, cá, tôm muốn bắt giết làm thịt để ăn. Những tà hạnh, dục vọng như vậy
sẽ mang đến những sự sợ hãi và hận thù làm cho thân tâm đau khổ
không bao giờ dứt. Bởi vậy những hành động nào làm khổ mình, khổ người là tà hạnh.
Quý vị cần lưu ý?
Tà hạnh
không chỉ có một nghĩa là gian dâm bất chánh với phụ nữ, với vợ người khác, mà
tà hạnh còn nhiều nghĩa khác nhau như: giết hại chúng sanh, ăn thịt chúng sanh,
v.v… tham lam trộm cắp, cướp giựt, lấy của không cho, v.v… nói dối lường gạt
người khác, sống không thành thật, v.v… uống rượu say xỉn, v.v… Đó là những
tà hạnh mà người có văn hóa đạo đức thì không ai làm những điều đó. Những người
sống trong tà hạnh thường hay sợ hãi, hận thù, nên đời sống bất an không bao giờ
có những phút giây an vui chân thật.
Nguyên nhân
thứ tư nhiếp phục sợ hãi và hận thù là đoạn tuyệt nói dối, như lời đức Phật dạy: “Đoạn
tuyệt nói láo, như vậy sợ hãi hận thù sẽ được nhiếp phục”. (127
Tương Ưng tập 2)
Đúng vậy,
người nào không nói dối thì không bao giờ sợ hãi, vì nói dối luôn luôn sợ người
ta phát giác ra mình nói dối thì sẽ mất thể diện, mất uy tín.
Làm một điều
gì gian xảo không thật thì trong lòng lúc nào cũng sợ hãi. Cho nên
trên đời này, muốn đừng sợ hãi thì không nên làm một việc gì
gian xảo không thật, như người bán đồ lậu thuế thì phải sợ hãi; một người ngoại
tình với người khác thì rất sợ hãi; một người buôn bán hàng giả thì phải sợ
hãi; một người làm ăn không lương thiện, có sự mờ ám thì phải sợ hãi; một người
tu sĩ sống phạm giới, phá giới thường sợ hãi với những người giữ giới luật, họ
thường làm những việc lén lút như ăn uống phi thời, uống rượu lén, hút thuốc
lén, núp chỗ này chỗ khác, luôn luôn tâm họ bất an. Cho nên đoạn tuyệt nói dối,
những việc làm gian xảo không thành thật thì tâm sẽ không còn sợ hãi.
Nguyên nhân
thứ năm nhiếp phục sợ hãi và hận thù là đoạn tuyệt uống rượu, như lời đức Phật
dạy: “Đoạn tuyệt uống rượu, như vậy sợ hãi hận thù sẽ được nhiếp phục”. (127
Tương Ưng tập 2)
Rượu là chất
độc sẽ phá hoại cơ thể chúng ta, sinh ra nhiều thứ bệnh tật mà không có thuốc
trị, cho nên Phật giáo mới có giới cấm này. Vì rượu là một chất độc gây nên bệnh
tật và còn làm rối loạn thần kinh, cho nên một người say rượu họ ăn nói lung
tung giống như người điên loạn trí. Khi nghĩ đến giới cấm này thì chúng ta tự hỏi:
“Tại sao
Phật giáo lại có giới cấm uống rượu, còn tất cả các tôn giáo khác không có giới
cấm này?” Đây
là một điều mà chúng ta cần phải suy ngẫm và xét lại.
Rượu là một
chất dễ kích thích thần kinh làm cho hưng phấn, khi một người uống rượu thường
hay nói nhiều, nhưng khi say rượu thì không còn làm chủ ý thức nên hay nói
ngang, nói dọc, nói trái, nói phải, nói xuôi, nói ngược, nói như thế nào cũng
được. Người say rượu thần kinh không còn điều khiển cơ thể nên thường đi ngả tới,
ngả lui, nghiêng bên này, ngả bên nọ, chân bước tới, chân bước lui, miệng thì ự
ẹ, lúc thì la lối, lúc thì nói lầm thầm; đầu óc không còn phân biệt chỗ dơ, chỗ
sạch, đụng đâu nằm đó, nằm co như con chó rồi lăn qua, lộn lại; nước miếng đờm
dãi dính đầy người trông rất bẩn thỉu không ai dám lại gần; gặp ai cũng muốn
đánh, muốn chửi người đối diện… Vì thế, gặp người say rượu ai cũng lẩn tránh xa.
Người say rượu
thường nói lời hung dữ, thô lỗ tục tằn, chửi thề thiếu văn hóa, không nhân phẩm.
Cho nên chúng ta biết, rượu làm mất trí con người. Vì vậy đức Phật mới cấm UỐNG
RƯỢU. Uống rượu là một tai hại rất lớn, thường gây ra bạo lực gia đình. Cho nên thấy
ai uống rượu mọi người đều sợ hãi tránh xa. Bởi vậy, đoạn tuyệt uống rượu thì sợ
hãi sẽ được nhiếp phục. Một người sống mà không sợ hãi là giải thoát, không còn
khổ đau.
Đúng vậy, nếu
đoạn tuyệt năm điều đức Phật cấm trên đây thì làm gì tâm còn sợ hãi và hận thù.
Bởi vậy năm giới cấm của Phật rất cần thiết cho sự sống của mọi người, nếu mọi
người ai cũng giữ gìn năm giới cấm này đừng vi phạm, thì thế gian này là Thiên
Đàng Cực Lạc, đâu còn xung đột và chiến tranh, đâu còn tranh cãi hơn thua, đâu
còn sợ hãi một điều gì nữa.
Chính vì con
người hay sợ hãi nên nghĩ ra cách này cách khác để không còn sợ hãi. Nhưng tất
cả những việc làm của thế gian tưởng là hết sợ hãi, nhưng càng làm thì lại càng
sợ hãi. Ví dụ, một người sợ đói, lo làm ăn có tiền, có bạc, có thóc lúa nhiều
thì lại sợ hãi người khác cướp bóc lấy của cải tài sản do mình làm ra. Từ sợ
hãi đói khát đến sợ hãi bị người lấy, cho nên giải quyết sự sợ hãi này thì có sự
sợ hãi khác. Cứ như vậy chạy loanh quanh mãi mà không có lối thoát ra sợ hãi. Nếu
chúng ta dựa theo lời Phật dạy mà giữ gìn năm giới cẩn thận, nghiêm chỉnh
thì khiếp đảm sợ hãi sẽ tự nhiếp phục.
Tuy thấy năm
giới cấm của Phật trông rất thường, vì mọi người cho đó là giới luật của người
cư sĩ. Nhưng ta là người theo Phật giáo thì rõ năm giới cấm này rất quan trọng,
là cơ bản để cuộc sống hạnh phúc cho một người, dù người đó có theo Phật giáo
hay không, hoặc theo một tôn giáo khác cũng không quan trọng, chỉ người đó biết
sống đúng năm giới này là người đó đem lại cuộc sống của mình một sự bình an,
yên ổn mà không có một ác pháp nào làm lay động tâm người ấy được. Bởi vậy, nói
năm giới nhiếp phục được sợ hãi, hận thù, mới nghe ai cũng không tin, nhưng sự
thật thì năm giới là những phương pháp nhiếp phục lòng sợ hãi và hận thù không
có pháp nào hơn được.
Bởi vậy, chúng
tôi xin khuyên mọi người chớ xem thường năm giới cấm này, nó là phương pháp cơ
bản nhất của Phật giáo để cứu mọi người ra khỏi mọi sự khổ đau, mà đức
Phật đã xác định rõ ràng: “Vốn con người khổ đau vì sợ hãi và hận thù”. Vì
sợ hãi và hận thù mà con người chịu biết bao khổ ải. Vậy mà đạo Phật có phương
pháp nhiếp phục được sợ hãi và hận thù đem lại sự bình an cho con người, thế
mà chúng ta không tu tập thì quá dở, quá ngu si mê muội. Phải
không quý vị?
Không lẽ sống
trong cuộc đời này chúng ta đành chịu những sự khổ đau dày vò hay sao?
Phải chi
chúng ta không biết phương pháp giải thoát thì đành chịu, còn biết mà đành chịu
thì đâu phải là người trí.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét