94-BÀI IN TRONG SÁCH MƯỜI
HAI CỬA VÀO ĐẠO: SO SÁNH PHẬT VÀ A LA HÁN
Phật và A La
Hán giống nhau và khác nhau chỗ nào?
Phật là người
đầu tiên đem giáo pháp làm chủ sinh, già, bệnh và chết ra dạy người tu tập, còn
những bậc A La Hán chỉ theo lời dạy của đức Phật mà tu tập làm chủ sinh, già, bệnh,
chết. Như vậy sự khác nhau Phật và các bậc A La Hán ở chỗ Phật là thầy, còn các
bậc A La Hán là học trò.
Đức Phật và
các bậc A La Hán tu hành giải thoát giống nhau, không ai hơn kém ai. Đức Phật
tu tập làm chủ SINH, GIÀ, BỆNH, CHẾT thì các bậc A La Hán cũng tu tập làm chủ
sinh, già, bệnh, chết như nhau. Đây, chúng ta hãy lắng nghe đức Phật dạy: “Như
Lai, này các thầy tỳ kheo, là bậc A La Hán Chánh
Đẳng Giác làm cho khởi lên con đường trước kia chưa ai làm khởi lên, đem con đường
trước kia chưa được ai đem lại con đường, tuyên thuyết con đường trước kia chưa
được ai tuyên thuyết con đường đó, bậc trí đạo, bậc ngộ đạo, bậc thuần thục về
đạo. Còn nay, các vị đệ tử là những vị sống theo đạo tiếp tục thành tựu đạo.
Này các thầy Tỳ kheo, đây là sự sai biệt, sự đặc thù, sự sai khác giữa NHƯ LAI,
bậc A LA HÁN CHÁNH ĐẲNG GIÁC và bậc Tỳ kheo A LA HÁN được giải thoát nhờ trí tuệ”. (124
Tương Ưng tập 3)
Kinh sách
phát triển cho rằng có 7 vị Phật trong thời quá khứ trước đức Phật Thích Ca Mâu
Ni, đó là một đều không đúng sự thật. Vì đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã xác định,
chỉ có Ngài là người đầu tiên tuyên thuyết giáo pháp TỨ DIỆU ĐẾ. Nếu có giáo
pháp này trước đức Phật Thích Ca Mâu Ni thì Ngài chỉ là học trò như các vị A La
Hán khác mà thôi, như vậy làm sao Ngài dám tuyên bố những lời trên đây.
Người đời
sau gian xảo ghê gớm thật, dám dựng lên 7 vị Phật quá khứ để phủ lên một lớp
giáo lý tưởng, mê tín, mù quáng, lạc hậu đó với mục đích để diệt
sạch giáo pháp của đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Đúng vậy, nếu chúng tôi không dựng
lại giáo pháp của đức Phật Thích Ca Mâu Ni thì kinh sách Đại Thừa và kinh sách
Thiền Đông Độ đã che đậy phủ đầy, không còn ai biết giáo pháp của đức Phật. May
mắn thay là nhờ Phật Giáo Nam Tông còn giữ lại giáo pháp nguyên thủy, nhưng
cũng bị các sư tu tập chưa chứng đạo nên kiến giải viết ra kinh sách làm sai lạc
của Phật. Do kinh sách kiến giải sai lạc của các Ngài làm cho mọi người tu tập
không làm chủ SINH, GIÀ, BỆNH, CHẾT, mà rơi vào các trạng thái tưởng.
Ngày xưa đức
Phật cấm không cho các đệ tử tu chưa chứng thì không nên thuyết giảng một mình,
mà muốn thuyết giảng thì phải có đức Phật chỉ định. Như ông A Nan chẳng hạn, mặc
dù ông có trí tuệ nhớ không bỏ sót một lời nào của đức Phật, nhưng khi ra giảng
cho chúng Tỳ kheo thì đức Phật chỉ định chứ tự mình ra giảng thì không được.
Phật giáo
nghiêm ngặt như vậy, thế mà bây giờ giảng sư đâu đâu cũng có, nhưng chẳng có
ông nào làm chủ SINH, GIÀ, BỆNH, CHẾT được, đó là những người mang tội vọng ngữ,
dạy người tu tập mà mình tu tập chẳng ra gì, ngay cả giới luật
còn vi phạm những giới trọng Ba La Di. Thật là Phật giáo đến hồi suy thoái nên
mới có ma ba tuần phá hoại Phật pháp như vậy. Thật là đau lòng!
Đứng trước cảnh Phật giáo suy thoái, chúng ta biết rằng chúng sinh phước báu quá mỏng, nên Phật giáo phải chịu long đong và mất dấu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét