245-THIỀN CĂN BẢN: PHẦN
I: 1- HẠNH ĂN
Hạnh ăn uống
là một phương tiện để tu tập ly dục về ăn uống. Người đời thường nói “ham
ăn, hốt uống” là để chỉ những hạng người xấu ham ăn,
ham uống. Chúng ta là những tu sĩ tu tập hạnh giải thoát, mà chưa giải thoát được
cái ăn thì còn giải thoát được cái gì? Vậy, chúng ta phải tập ăn ngày một bữa để
nuôi sống thân chúng ta mà thôi; không được ăn uống lặt vặt; không được ăn uống
phi thời; không được chạy theo dục lạc về ăn uống; phải luôn luôn cố gắng khắc
phục trong ăn uống. Ăn uống không khắc phục được, thì còn khắc phục được cái
gì?
Phật không dạy
chúng ta tuyệt thực, hay tiết thực (ăn quá ít) như ngoại đạo đã dạy, hoặc dạy
chúng ta ăn uống phi thời. Đức Phật dạy: “Thừa tự pháp, không nên thừa
tự thực phẩm”. Xưa kia Ngài đã tu khổ hạnh, tiết thực ăn uống quá
ít, thấy cơ thể hao mòn, tinh thần không còn sáng suốt nên Ngài bỏ; đó là tu
sai, không tìm được giải thoát. Cho nên, Ngài quyết định ăn ngày một bữa cho đủ
sống, để cơ thể khỏe mạnh mà tu tập.
Chỉ ăn ngày
một bữa, mà đức Phật vẫn khỏe mạnh và sống đến 80 tuổi mới chết. Chúng ta bây
giờ cũng vậy, ăn mỗi ngày một bữa mà vẫn khỏe mạnh. Trong những ngày lao động
quý phật tử cũng vẫn tham gia lao động mà cơ thể vẫn bình thường. Quý vị cần
xét kỹ DỤC ĂN UỐNG rất là quan trọng trong cuộc sống hàng ngày. Người ngoài đời
vì ăn uống mà sinh tâm tham lam, nên người ta xâu xé lẫn nhau,
giết hại nhau, chà đạp lên nhau không chút lòng xót thương; so sánh với loài vật
thì chúng ta cũng không khác. Phải không quý vị?
Vì ăn uống
mà người ta nghèo đói, khổ sở, nợ nần; vì ăn uống mà người ta làm đủ điều gian
lận, mánh khoé; vì ăn uống mà sản nghiệp tiêu tan; vì ăn uống mà cốt nhục tương
tàn; vì ăn uống mà phải dầm sương dãi nắng, chạy xuôi chạy ngược, buôn tảo bán
tần. Quý phật tử có thấy không?
Cái dục về
ăn uống đối với đời người nó mang đến sự khổ đau biết là dường nào! Vậy từ đây
về sau, quý phật tử phải dùng nghị lực dũng mãnh chống lại cái dục về ăn uống.
Chỉ ăn ngày một bữa mà thôi; ngon dở, nguội lạnh không màng. Chỉ cần giải quyết
nghiệp đói của thân là đủ lắm rồi, đủ để thân yên ổn, thanh tịnh, tu tập Thiền
định, giải quyết luân hồi sanh tử. Đừng nghĩ rằng nay đòi ăn thứ này, mai đòi
ăn thứ kia. Người tu hành ai cho gì ăn nấy; ngon cũng ăn, dở cũng ăn; không
khen, không chê; không ham, không thích; chỉ ăn đủ no lòng mà thôi. Đừng sanh
tâm lý luận: “Ăn như vậy thiếu chất bổ”; đó là cái lý luận chạy
theo ăn uống.
Quý phật tử
phải hiểu thân là một khối bất tịnh, do các duyên hợp lại mà thành, nên không
có cái gì trong thân là ta, là của ta, là bản ngã của ta;
nó không thường hằng bất biến, mà thường vô thường thay đổi, nên
luôn luôn đau khổ, phiền lụy. Vậy mà muôn đời người ta lầm chấp thân này là bản
ngã chân thật của mình. Lại có một số người cho rằng trong cái khối này có
cái “Bản thể Chân như, Phật tánh” của mình. Chính vì cái lầm
chấp đó nên luôn luôn lo bảo vệ và giữ gìn không cho ai chạm đến. Vì thế
mà “duyên sanh” sanh ra muôn ngàn thứ đau khổ, phiền lụy và
luôn luôn tranh đấu để bảo vệ nó. Quý phật tử cũng vậy, cũng lầm chấp như bao
nhiêu người khác. Ngày nào các duyên tan rã thì ô hô! Còn lại cái gì là của quý
vị đâu nữa? Chết chỉ còn một khối nghiệp lực nhân quả, thiện ác tiếp tục tái
sanh, mà quý phật tử đã lầm chấp trong suốt cuộc đời của mình, cho nó là linh hồn,
thần thức, Phật tánh, Bản lai, v.v…
Sự tiếp diễn
luân hồi này mãi mãi muôn đời muôn kiếp để trả vay, vay trả không bao giờ tàn
phai. Quý phật tử có biết rằng trong cuộc đời này không có một sự việc gì xảy
ra ngẫu nhiên cả. Tất cả đều có nguyên nhân, đều có lý do. Đó là nhân quả, quý
vị có biết không? Không phải như các nhà Nho ngày xưa và một số người ngày nay
bài bác lý nhân quả. Họ cho rằng tất cả đều là ngẫu nhiên. Họ còn cho thí dụ là
những chiếc lá vàng ở trên cây kia vô tình (do ngẫu nhiên đưa đẩy), gió thổi
bay đi, cái rơi xuống đất, cái xuôi dòng nước, cái rơi xuống bùn; đời sống
nghèo đói, giàu sang của con người cũng như vậy.
Thực ra gió
nào có phải là ngẫu nhiên; mà chính là do nhân duyên mặt trời nung đốt không
khí; không khí bị cháy, trống đi một khoảng, các không khí chỗ khác ập vào, lấp
vô chỗ trống, tạo thành cơn gió, cơn bão. Sự nghèo đói và giàu sang của chúng
ta không thể do ngẫu nhiên mà có được. Hỏa hoạn, thủy tai, giặc giã cướp mất sự
giàu sang, để lại sự nghèo đói cho muôn người. Đây là những cận duyên trong hiện
kiếp, còn những duyên sâu xa trong nhiều kiếp quá khứ nữa. Duyên nhân quả khởi
trùng trùng tạo thành khối nghiệp nhân quả đi luân hồi, sanh tử bất tận.
Đức Phật
trong bài thuyết pháp Mười Hai Nhân Duyên đã chỉ rõ: Kiếp sống của một con người
từ khi sanh ra, lớn lên cho đến khi tan rã. Chỉ là VÔ THƯỜNG, KHỔ, VÔ NGÃ.
Không có gì tồn tại ngoài 12 Nhân Duyên này tiếp diễn nối nhau mãi trong lộ
trình nhân quả (Thầy sẽ giảng rõ hơn về 12 Nhân Duyên vào một dịp khác). Thế
nên, cuộc đời con người chẳng qua chỉ là một khối nhân duyên Vô Minh nhân quả
trả vay, vay trả triền miên, cùng với duyên tan hợp mà thôi.
Cho nên
trong gia đình, cha mẹ, vợ chồng, con cái luyến ái, gắn bó hoặc đau khổ, phân
ly cũng là do nợ nần muôn đời muôn kiếp trong nghiệp lực nhân quả; có gì đâu mà
thương nhớ, tiếc mong. Bỏ xuống đi, hãy bỏ xuống đi! Đời chẳng
có gì đáng cho ta lưu luyến cả.
“Quyết
một đời tu tập không lui
Giữ
thân tâm thanh thản, an vui
Nhập
Thiền định, xa lìa nhân quả
Đạo quả
viên thành, độ chúng vui”
Bây giờ quý
phật tử đã thấu rõ được hạnh ăn uống là đối tượng diệt ngã ác pháp. Từ nay về
sau, quý vị cố gắng khắc phục nó để mỗi ngày ăn một bữa, đủ sống mà thôi; đừng
bắt chước các vị thầy khác ăn uống phi thời mà con đường tu hành không đúng đạo
Phật. Nhưng cũng không nên ăn quá ít, hoặc ăn quá nhiều. Ăn ít
là tiết thực; điều này tai hại cho sự tu tập, vì sức khỏe yếu kém. Ăn nhiều là
dư thừa, sanh dục, ham ngủ, mê muội, cũng hại cho đường tu. Phải sáng suốt,
linh động.
Ăn đúng cách là tu; tu đúng cách là làm chủ cái ăn. Đừng bắt chước những người khác mà ăn ít (vì bản chất người ấy không ăn nhiều được), và cũng đừng ráng ăn nhiều (vì sợ đói). Phải tùy ở thể tạng của mình, và phải làm chủ mình trong khi tu hạnh ăn uống.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét