246-THIỀN CĂN BẢN: PHẦN
I: 2- HẠNH NGỦ
Ngủ cũng là
một đối tượng để chúng ta tu tập lập hạnh ngủ ly dục, mê muội. Ngủ là một nghiệp
dục nặng của thân. Nếu không ngủ sẽ sanh ra bệnh, rồi chết; cũng như ăn vậy. Ngủ
là một thói quen của nghiệp lực. Nó sanh ra vô minh, lười biếng, khiến cho thân
tâm ta uể oải, bần thần, mỏi mệt, rã rượi. Thiếu ngủ con người thiếu nghị lực,
không còn siêng năng, tinh tấn làm việc hay tu tập, học hành. Ngủ nhiều người
sinh đần độn, ngu si, không thông minh, không bao giờ làm việc lớn, thường sống
trong cảnh nghèo đói.
Ngủ là một dục lạc trong năm thứ dục lạc của thế gian, khiến người ta rất thích thú ham mê. Khi không ngủ là họ quá sợ, nhưng khi ngủ nhiều thì lại ám độn, mê muội. Người tu hành cần phải khắc phục nó, chiến đấu trường kỳ với nó. Nó khiến chúng ta không tỉnh táo để phán xét mọi việc đúng sai, thiện ác trên bước đường ly dục, ly bất thiện pháp. Chính nó khiến tâm ta không tỉnh giác, nên tâm thường ở trong tà niệm, sanh ra nhiều duyên làm đau khổ cho mình, cho người. Chính nó khiến ta làm càn, làm bậy, thiếu suy tư, thiếu cẩn thận, nên thường mắc phải lỗi lầm. Chính nó khiến cho tâm ta mù mờ, không thanh thản, an lạc và vô sự, vì thế sanh ra loạn tưởng, trạo hối. Chính nó khiến tâm ta mất bình tĩnh, thiếu sáng suốt, vì thế dễ sinh ra hờn giận, đau khổ, nghi nan, phiền toái. Chính nó khiến cho tâm ta mù mờ, không thấu rõ các ác pháp. Chính nó khiến cho tâm ta rơi vào năm loại vô ký:
1.Vô ký hôn trầm;
2. Vô ký thùy miên;
3.Vô ký mộng tưởng;
4. Vô ký hôn tịch;
5.Vô ký ngoan không.
Chính nó lặng
đi, khiến ta tọa thiền mất tự chủ, thân nhúc nhích rung động, làm cho thân
không bất động, khó nhập chánh định, rơi vào tà định.
Những điều Thầy nêu ở trên đây cho thấy ham ngủ tai hại đến sự tu tập biết là dường nào! Đã biết rõ nó, quý phật tử phải cố gắng tu tập khắc phục cho được bằng:
1. Đi kinh hành nhiều;
2.Vừa đi kinh hành, vừa hướng dẫn tâm theo bước chân đi;
3. Thường xuyên nhắc tâm tỉnh thức theo hành động của thân, mà đức Phật gọi là Thân Hành Niệm;
4. Thường xuyên hướng tâm như lý tác ý, nhắc tâm chớ ham ngủ;
5. Khi gặp hôn trầm thùy miên nặng, thì phải cố gắng bằng mọi cách phá trừ cho được, như:[1]
§ Lấy kinh sách ra nghiên cứu về một điều gì để động não thì mới phá được ngủ;
§ Phải làm một việc gì để động thân;
§ Không được ngồi hoặc nằm yên một chỗ;
§ Chạy bộ, hoặc đi tắm;
§ Phải tập thể dục, tập vài thế dưỡng sinh, hoặc đi một bài quyền (võ thuật);
§ Cử tạ, đào đất.
Quý vị nên
nhớ kỹ: “Ngủ là một thứ dục lạc rất khó trị. Thế nên luôn luôn lúc
nào cũng đề cao cảnh giác, chiến đấu với nó bằng tất cả nghị lực của mình. Nếu
quý vị không chiến đấu hết sức, chừng đó nó sẽ thành thói quen lười biếng; quý
vị sẽ thất bại ê chề trong cuộc đời tu hành”. Biết bao nhiêu người
tu hành đã qua, cũng vì nó mà tu hành chẳng tới đâu. Quý vị nên nhớ, ngủ là một
thứ dục lạc trong thân, nên phải thường xuyên tu tập đi kinh hành, và siêng
năng hướng tâm như lý tác ý tỉnh táo mới ly nó được. Phải trường kỳ tranh đấu với
nó. Đến khi nhập định xả bỏ thân tâm, nó mới hết được.
Ăn cũng vậy,
phải nhập định xả bỏ thân tâm,nó mới hết. Hai thứ dục lạc này là cội
gốc, mầm sống của thân; nếu không ngủ, không ăn thì thân phải chết. Còn
ba thứ dục lạc kia (sắc dục, danh, lợi) là cội gốc của tâm, nên chúng ta tu tập
dễ ly hơn. Xa lìa ăn, ngủ nghiêm chỉnh là xa lìa được năm thứ dục lạc. Phải
khéo léo, linh động, tùy theo sức mình, tu tập dần dần lên. Không được ép chế
không ngủ. Ngủ phải đúng giờ khắc. Ngủ phải có tập luyện hướng tâm ngủ. Không
được muốn ngủ hồi nào là ngủ, muốn tu hồi nào là tu. Ngủ đúng cách là tu tập
đúng; ngủ không đúng cách là tu tập sai. Cho nên tu tập đúng cách là làm chủ ngủ.
Hành động làm chủ ngủ là tu, tức là tỉnh thức; hành động tu là làm chủ ngủ, tức
là ly dục, ly ác pháp. Ly dục ly ác pháp tức là tâm thanh tịnh; tâm thanh tịnh
tức là tâm định.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét