259-THIỀN CĂN BẢN: HỎI ĐẠO
CỦA TU SINH/ 5
THIỆN TÂM/ 2
Câu hỏi
8: Nằm
giường cao là sao? Trong phòng con có cái giường, khi con ngồi lên thì “hổng
chân”, vậy thì có phải gọi là cao không Thầy?
Đáp 8: Để biết giường cao hay thấp,
trong Giới luật có dạy kích cỡ rõ ràng: Giường cao là giường làm cao hơn tám
ngón Như Lai. Mỗi ngón Như Lai bằng 1 tấc, vậy tám ngón Như Lai là tám tấc, giường
làm cao hơn tám tấc là giường cao, người tu sĩ không được nằm. Trong Giới luật,
có người dịch là tám lóng tay Như Lai, mỗi lóng tay 2 phân. Như vậy giường chỉ
cao có 1 tấc 6 phân. Giường cao có 1 tấc 6 thì không thể gọi là giường, mà gọi
là phản. Cho nên theo Thầy nghĩ, tám ngón Như Lai là đúng, còn tám lóng ray Như
Lai là sai.
✿✿✿
Câu hỏi
9: Xin
Thầy cho con biết khi 2 người cúi chào nhau, con thấy có người chào rất sâu (90
độ), có người cúi 20 - 30 độ, còn con chào nghiêng đầu 45 độ, vậy thì chào sâu
là chào bao nhiêu độ vậy hả Thầy?
Đáp 9: Chào nhau 45 độ là vừa.
✿✿✿
Câu hỏi
10: Xin
Thầy chỉ dạy cho con hiểu rõ đoạn văn cuối trong bài “Có sống đạo
mới vui đời” có nghĩa là gì?
Đáp 10: Đạo Phật lấy Giới luật Đức hạnh
làm cuộc sống của mình, cho nên người nào sống đạo đức Nhân Bản - Nhân Quả
không làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng sinh, thì cuộc đời họ mới có
sự an vui chân thật, vì thế câu kinh này dạy: “Có sống đạo mới vui đời”. Đạo
đức là GIỚI LUẬT ĐỨC HẠNH.
✿✿✿
Câu hỏi
11: “Nhìn
nhận sự tương quan sinh tồn, chí nhân khổ cái khổ của người, vui cái vui của
muôn loài, nên lợi người trước mình. Cái vui này là cái vui vô lượng”.
Theo con
hiểu, khi thấy ai khổ, mình cố gắng giúp người ta hết khổ trước, và khi thấy ai
vui thì lúc đó mình mới vui; nghĩa là chỉ nên nghĩ đến người trước. Tâm mình đã
thanh thản rồi, bất động rồi thì đâu còn vui buồn gì nữa, nhưng mình lấy các đối
tượng khổ vui của người khác để sống hòa đồng, biết thương yêu người, giúp đỡ họ
và an vui với họ. Có sống với người, tạo thêm niềm vui cho người, cho mình thì
cuộc sống thêm vui chứ sao, phải không Thầy? Đâu phải nói là tu xong rồi không
còn biết vui buồn gì nữa, thì có lẽ trở thành cây đá rồi. Xin Thầy giải thích
rõ cho con thêm.
Đáp 11: Đúng! Con nói rất
đúng. Người tu sĩ Phật giáo thấy cái ác, cái khổ của người liền tìm cách khuyên
ngăn đừng làm ác, và giúp cho người thoát khổ, để đem lại cho người nguồn vui hạnh
phúc, chứ không làm cho người khổ, hoặc bới móc chuyện xấu của người, hoặc nói
xấu, hoặc nói thêu dệt, thêm bớt, hoặc nói ly gián, v.v… Cho nên, người tu sĩ
Phật giáo lấy cái vui của người, và lấy cái thiện để chuyển hóa cái khổ của người,
để làm nguồn vui chung cho mình, cho người. Người tu sĩ Phật giáo không có cái
vui riêng cho mình. Vì vui buồn đối với người tu sĩ Phật giáo chỉ là pháp vô
thường, nên chẳng vui cũng chẳng buồn, lúc nào thân tâm cũng thanh thản, an lạc
và vô sự mà thôi.
✿✿✿
Câu hỏi
12: Vì
Phật dạy không làm khổ mình, khổ người, khi mình hy sinh cứu người và cứu vật,
bị tật nguyền hay hy sinh mà không muốn làm khổ mình, thì mình phải quán xét
làm sao?
Đáp 12: Người tu sĩ Phật giáo đã biết
thân, thọ, tâm và pháp là vô thường, không có cái nào là ta, là của ta, là bản
ngã của ta, thì hy sinh giúp người thoát khổ, thoát chết, nhưng tâm vẫn bất động.
Mà tâm bất động thì thân này có chết, có tật nguyền, có sao đi nữa thì họ có buồn
khổ đâu. Cho nên họ dám xông pha vào lửa đỏ, vào sóng to lũ lụt
để cứu người mà không hề sợ hiểm nguy đến tính mạng của mình, như những câu
chuyện: Vết thẹo của người mẹ, Con chim ưng của Thành Cát Tư Hãn, và cái chết
thản nhiên của cô gái Evin trong chiếc tàu từ từ chìm xuống đáy biển mang theo
cô… Khi quán xét các pháp vô thường thì vết thẹo trên gương mặt của người mẹ,
cái chết của con chim ưng và cái chết của cô Evin thì đâu có nghĩa gì nữa. Còn
những người không hiểu các pháp vô thường thì cho đó là làm khổ mình, nhưng khi
họ hiểu các pháp vô thường, vô ngã thì tâm họ bất động. Tâm họ bất động thì cái
thọ khổ không tác động vào tinh thần sắt đá của họ.
Tu hành muốn
đạt được chỗ tâm bất động không phải dễ, nhất là khi chúng ta đứng trước các loại
cảm thọ của thân mà tâm bất động, đó là một loại Thiền định xả cảm thọ thì tâm
mới bất động dễ dàng. Chỗ này nói thì dễ, nhưng tu tập cho đúng pháp mới đạt được.
Tâm bất động có hai phần:
1. Tâm bất động thuộc về Tâm, do tri kiến giới luật đức hạnh.
2. Tâm bất động thuộc về Thân, do tri kiến tỉnh thức Định Tứ Thiền.
Nhờ nhập vào
Tứ Thiền, sức định lực của Tứ Thiền quét sạch các cảm thọ nên
tâm không còn cảm nhận thọ khổ, vì thế tâm mới bất động dễ dàng.
Còn có một
tâm bất động, đó là ý chí ngút ngàn xem thường các cảm thọ. Mặc dù tâm chưa có Thiền định,
nhưng nhờ Tín lực “chết bỏ” không sợ các cảm thọ, nên thản nhiên trước sự đau đớn
tận cùng của sức chịu đựng bản thân.
✿✿✿
Câu hỏi
13: Phải
chăng mình nghĩ rằng mình rất tự hào về những điều mình đã làm, không hối tiếc,
không coi trọng cái thân này, dù cho cái thân có tàn tật thì cũng không sao.
Nhưng nếu cái thân này bị tàn tật do cứu người mà làm khổ gia đình mình phải
chăm sóc cho mình, thì mình lại làm khổ người thân của mình, vậy thì làm sao
đây? Xin Thầy chỉ dạy rõ cho con biết. Vì đức Phật nói: “Phải hùng lực cứu người,
cứu vật”. Vậy trước khi cứu người cứu vật, có phải tư duy suy nghĩ hay không?
Đáp 13: Người tu sĩ Phật giáo bao giờ
cũng trang bị tri kiến hiểu biết của mình đầy đủ, để khi lâm trận chỉ còn chiến
đấu và giành phần thắng về mình… Như quý vị đã biết: Lớp học Giới luật đức hạnh
là lớp trang bị kiến thức, không những để học những bài học, mà còn áp dụng những
bài học đạo đức đó vào đời sống hàng ngày, để khi hữu sự, tức
là có sự việc xảy ra là tự ứng phó một cách tự nhiên, tức là phản xạ tự nhiên,
chứ không cần phải quán xét suy tư; vì quán xét suy tư thì quá chậm.
Trang bị Đức
Hiếu Sinh cho các con, khi các con hy sinh cứu người, thân các con có tàn tật
hay nằm bệnh viện, những người thân có nuôi các con, có giúp đỡ cho các con bất
cứ sự nặng nhọc nào, thì họ cũng vui sướng có người con, hay người thân có tâm
hồn yêu thương cao cả, biết hy sinh vì mọi người. Tuy cơ thể có các cảm thọ khổ,
song tinh thần các con hạnh phúc vô cùng. Một cháu bé 13 tuổi cứu thoát 11 người
chết đuối. Một chàng thanh niên xông vào lửa đỏ cứu 6 người thoát chết thiêu;
chàng bị phỏng nặng nhưng tinh thần chàng rất hạnh phúc và mọi người ai cũng
quý trọng. Trong thời gian chữa trị, mọi chi phí thuốc men chàng đều được mọi
người lo lắng đầy đủ.
Làm việc thiện trong hoàn cảnh nào cũng có đầy đủ phước báo, cho nên nhân nào quả nấy, chúng ta cứ hành thiện, cứ thương yêu mọi người rồi mọi người sẽ thương yêu chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét