289-LINH HÔN KHÔNG CÓ: CHÚNG
TA SẺ LÀM GI KHI BIẾT LINH HỒN KHÔNG CÓ?
Khi biết
LINH HỒN không có thì những tục lệ thờ cúng từ xưa đến nay sẽ phải làm như thế
nào để đúng với phong tục thờ cúng tổ tiên ông bà, cha mẹ v.v.. mà không trở
thành mê tín, dị đoan, lạc hậu.
Đạo thờ cúng
tổ tiên ông bà là một đạo đức của dân tộc Việt Nam. Một đạo đức ân nghĩa sâu
dày luôn tỏ lòng biết ơn “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ nguồn”.
Thế mà từ lâu chỉ vì ông bà chúng ta từ xa xưa đã lầm lạc tưởng là có sự sống
sau khi chết. Cho nên mới có sự cúng tế cầu an, cầu siêu, mới có làm tuần, làm
tự, mới có mở cửa mã, đốt tiền vàng mã, kho đụn quần áo bằng giấy cho người chết.
Và vì thế, ngày tư ngày tết mới có đưa ông táo rước ông bà v.v..
Cho nên đạo
thờ cúng tổ tiên, ông bà để tỏ lòng biết ơn đã biến trở thành đạo thờ cúng mê
tín, dị đoan. Khi thờ cúng mê tín dị đoan như vậy trong tinh thần của mọi người
đều dựng lên một thế giới có LINH HỒN người chết. Vì thế, đến ngày giỗ, ngày Tết,
ngày lễ thì làm mâm cao cổ đầy để cúng tế những LINH HỒN người chết mà họ tin
tưởng rằng những LINH HỒN người chết này sẽ về thọ hưởng những thực phẩm của
chúng ta dâng cúng.
Đó là một việc
làm mà người xưa thiếu cân nhắc suy tư. Chỉ biết tin theo “xưa bày nay
làm” không cần phải đắn đo suy nghĩ thiệt hơn, đúng hay sai. Nên người
ta mù quáng đã trở thành những người mê tín, lạc hậu rồi truyền thừa những điều
mê tín này cho con cháu nhiều thế hệ mai sau. Đến ngày nay là một thời đại văn
minh khoa học thế mà tục lệ mê tín này vẫn không bỏ được. Thật là vô minh, thiếu
sáng suốt, thật là điên đảo tưởng, điên đảo tình cảm v.v.. Sự điên đảo đã làm
cho người ta không theo kịp thời đại khoa học hiện nay.
Đâu phải những
gì của người xưa làm là đều đúng hết cả. Không có LINH HỒN mà nghĩ có LINH HỒN
nên mới bày ra cúng kiến cầu siêu, cầu an v.v.. Nếu LINH HỒN thật sự ăn uống
thì những LINH HỒN ông bà cha mẹ của chúng ta đã chết đói từ
lâu, vì mỗi năm con cháu chỉ cúng bái tế lễ có một hoặc hai lần trong năm thì
còn những ngày khác LINH HỒN lấy cái gì mà ăn. Quý phật tử cứ suy ngẫm những điều
này có đúng không?
Nếu LINH HỒN
có ăn uống thật thì liệu chúng ta có làm nuôi những linh hồn này nổi không. Khi
họ ăn không ngồi rồi mà còn rủ rê các LINH HỒN khác nữa.
Bởi có những
phong tục tập quán lạc hậu và mê tín mà mọi người không chịu bỏ nên đành phải tốn
hao một số tiền rất lớn về việc ma chay, tuần tự, cầu siêu, cầu an, đốt giấy tiền
vàng mã một cách nhảm nhí, vô ích. Đó là một cái sai lầm quá lớn mà mọi người
không lưu ý, để dẹp bỏ những phong tục sai. Nếu chúng ta cứ làm theo thói quen
của ông bà, cha mẹ mà không chịu tư duy suy xét những phong tục nào đúng và những
phong tục nào sai.
Như quý vị đều
biết con người cũng là một loài động vật như bao nhiêu loài động vật khác,
nhưng con người là một loài động vật cao cấp nên sự hiểu biết phát triển của
con người lần lần tách ra khỏi loài động vật. Nhờ tách ra khỏi loài động vật
nên con người không còn sống đời sống hoang dã như các loài động vật khác. Sự
tiến hóa từ cơ thể đến tinh thần của con người hôm nay chúng
ta thấy rõ rệt. Con người có nhiều tiến bộ về mọi mặt. Chúng ta
cứ thử đem so sánh người xưa với người nay từ cách thức ăn uống, cho đến cách
thức ăn mặc và cuối cùng là ngôn ngữ. Loài người đã sử dụng một cách tiến bộ mà
không có một loài thú vật nào trên hành tinh này sánh kịp.
Từ chỗ mê mờ
chúng ta hiểu sai lầm con người có LINH HỒN, bây giờ chúng ta lại hiểu biết
LINH HỒN không có. Cho nên cách thức lễ bái cúng kiếng là để tượng trưng lòng
biết ơn sâu xa của chúng ta đối với những người đã khuất, chứ không phải cúng
cho những LINH HỒN những thực phẩm về ăn uống. Sự cúng bái là để tỏ lòng biết
ơn; là để kỷ niệm nhớ lại ngày mất mát to lớn trong kiếp làm người của chúng
ta. Cho nên chúng ta chọn lấy ngày mất mát đó làm một ngày kỷ niệm để con cháu
đoàn tụ và cũng để nhắc nhở cho con cháu nhớ đến công ơn tổ tiên ông bà cha mẹ
đã dày công để lại cho con cháu một sự sống có ý nghĩa.
Đứng trước
những phong tục tập quán mê tín, dị đoan, lạc hậu chúng ta phải mạnh mẽ gạt bỏ
đừng sợ những dư luận theo lối mòn của người xưa lên án như thế này, như thế
khác. Đó là những người quá thủ cựu nhằm để bảo vệ những phong tục văn hóa hủ lậu,
mê tín, lạc hậu.
Mục đích của
chúng ta là gạt bỏ những phong tục mù quáng, mê tín, lạc hậu là
vì những văn hóa mê tín, lạc hậu đó thường làm hao tiền, tốn công, tốn của mọi
người mà chẳng có ích lợi gì thiết thực. Chúng ta gạt bỏ những phong tục văn
hóa mê tín, lạc hậu nhằm để xây lại một nền văn hóa có ý nghĩa đạo đức làm người.
Vì làm người luôn luôn phải giữ gìn ân nghĩa trọn vẹn của nền đạo đức dân tộc
Việt Nam “ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ nguồn”, mà không bị
ảnh hưởng mê tín, lạc hậu v.v.. của nước khác.
Trong cơ thể con người có năm uẩn, nhưng mỗi uẩn phải làm việc theo nhiệm vụ của nó. Nếu một con người bình thường thì có ba uẩn làm việc gồm như sau:
1. Sắc uẩn
2. Hành uẩn
3. Thọ uẩn
Ba uẩn này
hoạt động thì con người không có gì mầu nhiệm, nhưng khi có TƯỞNG UẨN hoạt động
với ba uẩn kia thì con người có nhiều điều mầu nhiệm mà trí thức con người
không thể giải thích được dù khoa học hiện đại cũng không làm sáng tỏ. Khi người
ta không giải thích được những hiện tượng kỳ lạ của thân tâm con người thì người
ta thường gọi là thiêng liêng hay là tâm linh.
Khi TƯỞNG UẨN hoạt động nơi hai bàn tay thì chúng ta gọi là SỰ MẦU NHIỆM CỦA NHỮNG BÀN TAY. Thường TƯỞNG UẨN hoạt động theo sáu căn của con người, có khi đồng thời nó hoạt động cả hai căn, có khi nó chỉ có một căn. Khi nó hoạt động vào đôi bàn tay thì nó sờ vào thân chỗ nào có bệnh là bệnh giảm bớt và lành hẳn. Chúng ta hãy đọc câu chuyện:

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét