304-GỌI HỒN / 2
Nếu thừa
nhận người đang nói đúng là anh tôi và em tôi thì không thể không thừa nhận:
Sau khi người ta chết đi, vẫn còn lại một cái gì đó mà ta quen gọi là linh hồn.
Nhưng linh hồn là gì? Tôi tự hỏi. Nó phải tồn tại dưới một dạng vật chất nào đó
thì cháu Hằng mới nhìn thấy và nhận diện được qua tấm ảnh. Nó phải phát ra tiếng
nói qua một tần số nào đó thì cháu Hằng mới nghe thấy mà nói lại cho tôi. Đối với
tôi nó là vô hình, nhưng đối với cháu Hằng thì nó lại là hữu hình. Đối với tôi
nó là câm lặng, nhưng đối với cháu Hằng thì nó lại phát ra những âm thanh có thể
nghe thấy, những âm thanh này chuyển tải đủ cả những sắc thái sống động của
tình cảm, của tư duy, hệt như tiếng nói của người sống vậy.
Nếu
linh hồn đã là một dạng vật chất có hình thù và khả năng phát ra âm thanh thì
“theo cách nói của triết học” nó thuộc phạm trù “Tồn tại” mang tính khách quan,
chứ không thuộc phạm trù ý thức mang tính chủ quan. Nhận biết nó hay không nhận
biết được nó, là tùy ở khả năng của từng người. Cháu Hằng có khả năng nhận biết
được nó. Còn tôi thì không. Nhưng đâu phải vì tôi không có khả năng nhận biết
được nó mà tôi có quyền phủ nhận sự tồn tại của nó? Đối với tất cả những gì ta
chưa có khả năng nhận biết được chớ vội vất vào cái sọt rác mê tín dị đoan thì
khoa học còn việc gì để làm, còn gì để khám phá? Lâu nay, tôi đinh ninh mình là
duy vật, hóa ra chính mình lại là duy tâm chủ quan: “Cái gì ta cho là tồn tại
thì nó tồn tại, cái gì ta cho là nó không tồn tại thì nó không tồn tại, nó chỉ
là mê tín dị đoan!”.
Lần đầu
tiên trong đời tiếp xúc với linh hồn, tôi nhận ra như thế, hoặc suy ra như thế.
Tuy nhiên, cũng còn phải chờ cuộc đào bới tiếp mới kiểm nghiệm được những thông
tin do linh hồn cung cấp là đúng hay sai.
Vùng đào
bới tiếp lại trùng hợp với vùng đào bới do anh Nhã chỉ dẫn. Vì vậy, cũng là một
việc để kiểm nghiệm lại cái trận đồ bát quái của anh.
Hy vọng
và hoài nghi lẫn lộn, tôi nóng lòng chờ ngày hẹn của cháu Hằng để cùng về La Tiến.
Cuối cùng ngày hẹn được ấn định: 17.8.1999.
Ngày
17.8.1999 cuộc đào bới lần thứ hai.
Ngay sau
khi nhận được hẹn của cháu Hằng, tức là 4 ngày trước khi tiến hành cuộc đào bới
lần thứ hai, tôi cử chú Quỳnh cùng anh Tân Cương về La Tiến làm các công việc
chuẩn bị. Khi còn cách La Tiến 40 cây số, anh Tân Cương gọi điện cho anh Nhã.
Anh rất mừng khi biết tin Bích Hằng vào cuộc. Lần này anh cho Tân Cương một tín
hiệu: 10 giờ hôm đó, sẽ có hai con bướm màu bay lượn quanh mộ rồi đậu lại, hãy
đánh dấu lấy chỗ đó.
Đến nhà
ông Điển, đúng giờ hẹn, anh Tân Cương ra gốc nhãn ngồi. Cái hố mà chúng tôi đào
hôm trước nay đã được lấp bằng. Một lát, có hai con bướm đen đốm hoa bay đến, rồi
một con bay đi, một con đậu lại trên cành nhãn. Anh Tân Cương chiếu thẳng từ
cành nhãn xuống đất cắm một cây que đánh dấu lại. Cây que cách chỗ tôi đặt quả
trứng hôm trước 2 mét ra phía bờ ao. Ông Điển đứng bên tường hoa theo dõi, chỉ
tủm tỉm cười. Vào trong nhà ông mới kể: Sau lần đào bới hôm trước, ông mời “thầy”
về cúng, thầy bảo mộ cô nằm cũng ở chỗ cây que đó.
Nghe anh
Tân Cương thuật lại câu chuyện, tôi chỉ biết ghi nhận. Tất cả còn phải chờ kết
quả cuộc đào bới tiếp. Nhưng nếu đúng thì thật kỳ lạ. Anh Nhã ở tận Sài Gòn,
làm sao điều động được hai con bướm đến một điểm chỉ cách thành hồ cũ 1 mét? Điểm
ấy đúng như ý anh chỉ đạo lần trước là phát triển về hướng Nam, nhưng không phải
về hướng Nam như tôi đã thực hiện, mà xa hơn. Còn bà “thầy vườn”? Chẳng
lẽ đất nước này cũng lắm người có tài năng kỳ bí, chứ không phải chỉ rặt một hạng
người buôn Thần bán Thánh nhảm nhí?
Trong những
việc tôi nhờ anh Tân Cương, có việc điều tra xem trong danh sách liệt sĩ của
xã, có ai là Nguyễn Thị Bê. Anh thất vọng kể lại: Chẳng những lục tìm sổ sách
mà còn đi hỏi rất nhiều cụ 70 tuổi trong làng, không đâu biết có một cái tên
như thế. Đối với tôi thì sự thất vọng càng lớn. Vậy là em gái tôi nói sai? Và cả
anh tôi nữa. Thậm chí anh tôi còn nói cụ thể chị ấy là liên lạc cấp dưỡng của đội
du kích. Em gái tôi và anh tôi thì tôi biết là người không thể nghi ngờ được. Vậy
dấu hỏi phải đặt vào người nói: Có thật là người nói em gái tôi và anh tôi
không?
Tối hôm
16.8, tôi không quên thắp hương và báo cáo với anh tôi rằng sớm ngày mai chúng
tôi sẽ về La Tiến tìm mộ em Khang.
Đến nơi,
chị tôi theo đúng lời dặn của anh Sơn, bày hoa quả vào mâm đặt lên tường hoa,
cháu Hằng khấn mời. Khấn xong, cháu cầm bó hương, đi thẳng ra gốc cây vải (cách
gốc cây nhãn 6 mét về hướng Đông, cả hai cây đều sát bờ ao). Ngắm nghía rồi cắm
hương xuống đất. Lấy bó hương làm tâm, cháu vạch một cái hố hình chữ nhật để
đào. (Sau này Hằng bảo tôi: Khi cháu đang khấn thì đã thấy bác Sơn và cô Khang
đứng ở gốc cây vải cô vẫy cháu lại rồi chỉ cho cháu chỗ cắm hương, đầu và chân
ngôi mộ).
Nhìn bó
hương của Hằng, tôi thấy nó cách quả trứng của tôi 3 mét ra phía bờ ao, nhưng lại
lui về hướng Đông dọc theo bờ ao 2 mét nữa. Cái hố mà cháu vạch không nhằm thẳng
hướng Tây - Đông như cái hố hôm trước mà đầu về hướng Tây Bắc, cuối về hướng
Đông Nam, sát gốc cây vải nghĩa là gần như vuông góc với cái hố hôm trước. Cái
hố mới nằm ngoài hình tam giác hôm trước, cạnh của nó là cạnh đáy của hình tam
giác nối dài ra phía bờ ao.
Trong khi
thợ đào đất chuẩn bị làm việc, Hằng đặt ảnh cô Khang ở dưới gốc cây vải; rồi
nói:
- Thưa
cô, chỗ cô nằm, cháu đã vạch theo chỗ cô chỉ. Còn hài cốt thì như hiện trạng
cháu nhìn thấy, còn rất ít, khi bốc lên có thể mủn ra. Vậy xin cô cho phép bốc
lẫn cả đất mang về. Nếu không được đầy đủ thì cô cũng thông cảm cho. (sau này
tôi hỏi Hằng: Cháu nhìn thấy hiện trạng của hài cốt thật ư ? Hằng nói: cháu
nhìn thấy.
- Hồi năm
1994, tìm hài cốt 13 liệt sĩ ở núi Non Nước - Ninh Bình, cháu nhìn thấy hài cốt
bị vùi dưới lớp đất sâu 4,5 mét. Khi đào đến độ sâu 3 mét, không thấy gì, mọi
người đã nản, nhưng cháu yêu cầu đào thêm, vì cháu đã nhìn thấy hài cốt ở độ
sâu ấy).
- Cô
Khang nói: Lần này nhìn thấy cậu Quỳnh là chị phấn khởi rồi, cậu Quỳnh mà đi
thì chắc là được (Lần trước Quỳnh không đi, Quỳnh lại là người tin vào thần Phật).
Còn anh Dung (Tôi tên thật là Vũ Văn Dung) thì thần thánh anh ấy cũng chẳng sợ,
có khi chỉ nhiễu quan trần, còn quan âm thì chẳng ai giúp mình. Anh Sơn tức anh
Nhung nhà mình (tên thật của anh tôi là Vũ Văn Nhung) cũng ở đây suốt từ sáng.
Anh cứ bảo sao mình chưa đến. Anh trách cháu An, nếu mà có kiên trì, bình tỉnh
thì đã đưa được cô về từ lần trước để thu dọn chiến trường.
- Cháu Hằng
hỏi: Ai là Hậu? Cô gọi chị Hậu. Chị tôi vội chạy từ trong nhà ra. Cô Khang nói
tiếp:
- Chị đã
xuống đây mà không ra với em, lại cứ ngồi trong ấy. Hài cốt của em thì không
còn nguyên vẹn. Nhưng chị bốc cho em một nắm đất về quê mình thì em cũng mừng rồi.
Ở đây tuy có nhiều chị em đồng đội, nhưng không phải là ruột thịt, cả năm cũng
chả ai đến thắp cho một nén hương. Chả lẽ cứ ở đây quấy quả nhà ông An mãi!
- Bác Sơn
nói: Cứ bốc cho bằng hết, dù ít dù nhiều thì cũng là máu thịt của em mình.
Không bỏ vừa trong tiểu thì đắp lên mộ cho em. Cái con Uyên là người hợp với em
nhất, được cô cho nhiều lộc nhất, đáng lẽ hôm nay nó đi thì mới phải (Uyên là
con gái út của tôi, nó đã đi hôm đầu tiên).
- Anh Tân
Cương hỏi cô có biết cháu là ai không?
- Cô
Khang nói: Nếu tôi không biết anh Cương thì hóa ra tôi vô tình quá, Anh lăn lộn
với tôi nhiều.
- Bác Sơn
bổ sung: Thằng Tuấn Anh chưa chắc đã lăn lộn với cô bằng anh Cương (Tuấn Anh là
con thứ hai của tôi, nó sinh ra mấy ngày sau khi anh tôi hy sinh).
- Tân
Cương lại hỏi: Ai mai táng cô, cô có biết không? Nhiều người không tin là thi
thể cô có thể trôi dạt vào đây. Cô vừa nói đến ông An, là ông An nào, ở đâu?
- Cô
Khang nói: Nếu có cách gì là cho cụ Đặng Đình Giám sống lại thì gia đình mình
khỏi mất công tìm kiếm. Rất tiếc là đã gặp cụ ở âm phủ mất rồi. Em bị chúng nó
ném xuống sông, khi xác nổi lên, gặp lúc triều cường, dạt vào một khúc quanh,
được cụ Giám vớt lên, kéo qua một cái rãnh nước rồi dừng lại. Cụ bảo: Mấy vị chết
ở đây, nếu đói khát, khi nào nhà ông An lên hương thì vào mà xin lộc.
- Được chị
động viên, Quỳnh kể về quá trình đi tìm hài cốt của chị, trong đó có đoạn: Chị
Tiến và chị Nhương báo cho gia đình mình đến nhận bộ hài cốt chôn ở gốc đa phía
trên bến đò. Người ta bảo cô Chử Thị Dung ở Thái Bình đã tìm thấy hài cốt của bố
cô ấy chôn cùng với người phụ nữ đó. Để xác minh, em đã theo dấu chân cô ấy từ
Thái Bình đến tận Vũng Tàu. Nhưng cô ấy nói rằng chính cô ấy cũng tìm thấy hài
cốt của bố cô ấy.
- Nghe
xong, cô Khang nói: Chị nói cho em biết cái mộ ở gốc đa nếu là một nữ du kích
mà nhận là chị thì còn được, đằng này lại không phải nữ du kích, sao ngộ nhận
như thế được! Còn Chử Thị Dung, chính bố cô ấy đã kể với chị rằng em đã đến tìm
gặp cô ấy. Ông ấy nhờ chị nói với em nhắn giùm cho cô ấy đến tìm bố. Bố cô ấy
cũng nằm ở đây.
- Rồi cô
chỉ chỗ ngôi mộ, ngay dưới chân cái hố sắp đào. Đó chính là ngôi mộ người đàn
ông bị bắt từ Hải Dương về (Sau này Hằng kể lại người đàn ông lúc ấy cũng đứng
bên cạnh cô Khang nói lại, cháu mới nghe thấy, khi cô chỉ ngôi mộ, cháu nhìn xuống
thì thấy hài cốt không có đầu).
- Đến đây
cháu Hằng nói: Xin phép cô cho bắt đầu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét